Trường THPT Trần Nguyên Hãn là một địa điểm được đánh giá cao trong lĩnh vực Trường THPT với hơn 64 review với tổng số điểm là 4.4/5 sao. Các bình luận tốt chiếm tới 92%, đây là một địa chỉ uy tín mà các bậc phụ huynh có thể yên tâm để gửi gắm tương lai của con
At this Review Conference, we hope to make tangible progress on all three pillars of the NPT - nonproliferation, disarmament, and peaceful uses of nuclear energy - and we'll work with all states parties to a successful outcome. The world must reject the spread of nuclear weapons.
Nhà ta yêu lãng mạn, nhẹ nhàng, không thích những lời lẽ quá khích nên các bạn nếu không thích truyện thì đừng xem chứ đừng dùng những lời lẽ không tốt tổn thương edito r. Truyện trong nhà vì một số lý do chung và riêng không muốn mọi người post ra ngoài, mong mọi người tôn trọng quan điểm này của nhà ta.
Giới thiệu. Công ty TNHH Thương mại Trần Hồng Quân được thành lập từ tháng 09 năm 2000, do Sở kế hoạch và đầu tư Hà Nội cấp Giấy chứng nhận đăng ký kinh doanh Công ty TNHH có hai thành viên trở lên.Trong 2 năm đầu mới thành lập, công ty kinh doanh và lắp ráp xe gắn máy với quy mô tầm trung.
Review Sách Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương - Tác giả: Chỉ Chỉ Bất Túy Hoàn Thành Tam Thập Lục Kế (36 Chước) - Trọng Tâm CV FULL Hán Hương - Kiết Dữ 2 Hoàn Thành Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần - Điểm Tinh Linh Hoàn Thành Lịch Sử Tư Tưởng Quân Sự Việt Nam Tập 5 - Bộ Quốc Phòng Viện Lịch Sử Việt Nam Hoàn Thành
Truyện có ngược tâm nhẹ, có hiểu lẩm giữa công và thụ nhưng công không tra, chung thuỷ một đời với thụ. Thụ cường, không yếu đuối, không khóc nhè, rất mạnh mẽ, quyết đoán và trung thành với tôn chỉ cuộc sống của bản thân. H nóng bỏng nhưng không dày =))
Hương ga 2 ráo riết chiêu mộ "đàn em". Sau cuộc chiến ở phần 1, đàn em của Hương ga gần như không còn một ai. Bà trùm buộc phải tái lập lại cho mình một băng đảng mới cũng như tạo dựng nên những địa bàn hoạt động mới. Hương ga 2 cùng đạo diễn Cường Ngô, nhà
UlFdB7. Edit Phỉ ThúyThể loại đam mỹ cổ trang, thương nhân và kỹ nam, nhất thụ nhất công, ngược tâm, kết thúc tốt đẹp HETruyện Quân Túy Trần Hương của tác giả Thụy Giả là câu chuyện xoay quanh về cuộc đời của một kỷ nam. Thượng Hương là một kỷ nam đã quá thời dù có trang điểm bao nhiêu cũng không thay đổi được những đường nhăn trên khuôn mặt, lộ rõ tàn tích của thời Mộ Tinh vốn là một thương nhân nên lấy chữ tín làm đầu khiến cho sự nghiệp phát triển ngày càng thuận lợi. Bởi một trò chơi ở kỷ viện mà Thương Hương và Mộ Tinh có cơ hội quen biết nhau. Lúc gặp nhau, Mộ Tinh đã là ngà say cũng phải giật mình với gương mặt được trang điểm đậm của Thương Hương không ngờ Mộ Tinh lại đồng ý với những lời trêu chọc của mình để cùng nhau làm một chuyện cực kỳ khó khăn. Hai người ở hai thế giới trái ngược nhau nhưng hai người lại năm lần bảy lượt vì lời hứa mà liên quan nhau, sa thân vào mối dây dưa không lối chốc đáy mắt trống không và sự lãnh đạm thoáng chốc nơi Thượng Hương đã thâu tóm niềm yêu thương đau xé của Lý Mộ Tinh. Y thà rằng Thượng Hương bông đùa mình như thường ngày cũng không mong hắn lại thế này. Thượng Hương biết bản thân mình không có cách nào thiên trường địa cửu bên cạnh Lý Mộ Mộ Tinh là một thương nhân có tín nghĩa và danh dự. Danh dự và tín nghĩa đó không cho phép y trường cửu ở bên một kỹ nam. Vì thế Thượng Hương chỉ thầm mong lần sau cùng, hắn sẽ vì người mình đáng giá yêu thương mà nở rộ sắc màu lần nữa. Khốn nỗi, liệu thế sự có thuận lợi theo tâm tư hắn hay chăng?
Giới Thiệu TruyệnEdit Phỉ ThúyThể loại đam mỹ cổ trang, thương nhân và kỹ nam, nhất thụ nhất công, ngược tâm, kết thúc tốt đẹp HETruyện Quân Túy Trần Hương của tác giả Thụy Giả là câu chuyện xoay quanh về cuộc đời của một kỷ nam. Thượng Hương là một kỷ nam đã quá thời dù có trang điểm bao nhiêu cũng không thay đổi được những đường nhăn trên khuôn mặt, lộ rõ tàn tích của thời Mộ Tinh vốn là một thương nhân nên lấy chữ tín làm đầu khiến cho sự nghiệp phát triển ngày càng thuận lợi. Bởi một trò chơi ở kỷ viện mà Thương Hương và Mộ Tinh có cơ hội quen biết nhau. Lúc gặp nhau, Mộ Tinh đã là ngà say cũng phải giật mình với gương mặt được trang điểm đậm của Thương Hương không ngờ Mộ Tinh lại đồng ý với những lời trêu chọc của mình để cùng nhau làm một chuyện cực kỳ khó khăn. Hai người ở hai thế giới trái ngược nhau nhưng hai người lại năm lần bảy lượt vì lời hứa mà liên quan nhau, sa thân vào mối dây dưa không lối chốc đáy mắt trống không và sự lãnh đạm thoáng chốc nơi Thượng Hương đã thâu tóm niềm yêu thương đau xé của Lý Mộ Tinh. Y thà rằng Thượng Hương bông đùa mình như thường ngày cũng không mong hắn lại thế này. Thượng Hương biết bản thân mình không có cách nào thiên trường địa cửu bên cạnh Lý Mộ Mộ Tinh là một thương nhân có tín nghĩa và danh dự. Danh dự và tín nghĩa đó không cho phép y trường cửu ở bên một kỹ nam. Vì thế Thượng Hương chỉ thầm mong lần sau cùng, hắn sẽ vì người mình đáng giá yêu thương mà nở rộ sắc màu lần nữa. Khốn nỗi, liệu thế sự có thuận lợi theo tâm tư hắn hay chăng?Danh Sách Chương
Truyện Quân Túy Trần Hương của tác giả Thụy Giả đam mỹ cổ trang, thương nhân và kỹ nam, nhất thụ nhất công, ngược tâm, kết thúc tốt đẹp HE.Chuyện xoay quanh về cuộc đời của một kỷ nam. Thượng Hương là một kỷ nam đã quá thời dù có trang điểm bao nhiêu cũng không thay đổi được những đường nhăn trên khuôn mặt, lộ rõ tàn tích của thời Mộ Tinh vốn là một thương nhân nên lấy chữ tín làm đầu khiến cho sự nghiệp phát triển ngày càng thuận lợi. Bởi một trò chơi ở kỷ viện mà Thương Hương và Mộ Tinh có cơ hội quen biết nhau. Lúc gặp nhau, Mộ Tinh đã là ngà say cũng phải giật mình với gương mặt được trang điểm đậm của Thương Hương.
trên Thế là số lượng đam mỹ mình đọc đã đầy 1 bàn tay rồi. ^_^"Quân túy trần hương" là câu chuyện về tình yêu của một tiểu quan – một kĩ nam hết thời – một con người trải qua đủ mọi tủi nhục, đau khổ cuối cùng cũng có được hạnh Mộ Tinh là một thương gia nhưng rất thật thà, cũng chẳng ham mê nữ sắc. Vì bị một hồng bài kĩ nam – Thượng Kỳ – hãm hại mà gặp Thượng Hương, một kĩ nam đã hết thời. Thượng Hương nổi hứng trêu ghẹo Mộ Tinh làm cho quan hệ giữa 2 người trở thành trở nên dây dưa mãi không kết thúc được. Cuối cùng cả 2 yêu nhau từ lúc nào không hay. Nhưng không phải cứ yêu nhau là sẽ đến được với nhau. Thân phận khác biệt, sự kì thị của thế tục,… làm cho Thượng Hương cố tình đẩy Mộ Tinh ra xa, không muốn liên lụy đến hắn. Mãi về sau, khi "ông bụt" xuất hiện thì cả 2 mới có được 1 kết thúc viên mãn. Đọc mà không khỏi thở dài trước tình yêu của 2 nhân vật chính. Một kẻ sẵn sàng đi thật xa để người kia được hạnh phúc, chỉ vì một niềm tin Chỉ cần biết rằng ở nơi đây có một người vẫn luôn dành một phần trái tim để nhớ đến hắn là đủ, thế đã là hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Kẻ còn lại thì nghĩ rằng chỉ cần đưa người kia đi thật xa, lo cho hắn một cuộc sống thật đầy đủ, để hắn quên hết quá khứ đau thương, làm lại cuộc đời, hạnh phúc sống nốt quãng thời gian còn lại thì bản thân đã cảm thấy hạnh phúc và yên lòng. 2 kẻ ngốc! Khi chưa biết tâm ý của đối phương thì nghĩ như thế còn chấp nhận được chứ đã biết tình yêu của người kia giành cho mình mà vẫn giữ cái suy nghĩ đó thì thật là ngốc. Tại sao họ ko chịu đặt mình vào vị trí của đối phương để nghĩ xem nếu bản thân rơi vào hoàn cảnh đó liệu có thể tiếp tục hạnh phúc được không? Tại sao ko chịu ngồi lại cùng nhau giải quyết? Biết rằng ai cũng nghĩ cho người còn lại, không muốn người kia lo lắng, đau khổ nên đều tự mình quyết định cả, nhưng họ đã quên mất rằng cả 2 đã quá yêu nhau đến nỗi hạnh phúc của người này không thể thiếu sự hiện diện của người kia. 2 kẻ đáng thương!Cửu hoàng tử đúng là ông bụt của cặp nhân vật chính. Tình yêu của hắn với Túy nương đã giải phóng cho Lý Mộ Tinh khỏi hôn ước, còn đem lại cho Mộ Tinh một mối làm ăn lớn, cuối cùng còn tạo nên một tấm bình phong ngăn sóng gió dư luận để Mộ Tinh và Minh Hiên – Thượng Hương – có thể ở bên Lăng quân tử hơn mình nghĩ. Mình không ngờ hắn trượng nghĩa đến thế. Và cũng không ngờ hắn sáng suốt đến thế. Thế gian này chẳng phải luôn có bao kẻ vẫn cố tình muốn giành giật những thứ không thuộc về bản thân, đến nỗi không thể có được thì phá hủy đó sao?Lý Mộ Tinh hơi khờ khạo và ngốc nghếch so với thân phận một thương gia, nhưng điều đó càng làm nổi bật tính cách và con người của Thượng Hương. Kẻ tỉnh táo nhất không phải là kẻ không uống rượu, mà đó là kẻ mượn rượu để giả say Cũng như kẻ khôn ngoan nhất không phải là người thông minh mà là người thông minh biết cách giả ngu. ^_^.Phần kết thúc của truyện này hơi khó tin một chút. Không hẳn là nó không logic, chỉ đơn giản là "đời không đẹp đến thế". Tuy mình thích HE nhưng sự xuất hiện của ông bụt và vị gian thương hết sức quân tử làm cho một câu chuyện đời nhiều bi kịch và trắc trở bỗng thuận buồm xuôi gió đến bất ngờ. Nó làm mình ngỡ ngàng trước sự tốt đẹp đến kì lạ, làm nhạt mất cái ấn tượng sâu sắc và nỗi ám ảnh xuyên suốt nửa đầu câu chuyện. Hơi tiếc! Posted in Khác Nhãn cổ đại, danmei, like, stories
Mới đọc lại Quân túy trần hương – chắc là lần thứ 3. Không nhớ nổi đọc lần 1 là bao giờ, nhưng từ sau khi đọc thì khi nghĩ đến nam kỹ sẽ nghĩ đến Thượng Hương, và nếu như hình dung, nếu có ngày cần đến nam kỹ thì sẽ tìm Thượng Hương. Truyện kết thúc, về lý thuyết là HE, nhưng sao vẫn cảm giác như BE. Đoạn cuối dường như tác giả hơi sốt ruột mà đưa ra cách giải quyết vấn đề không được thỏa mãn lắm – chỉ một chiêu bài phong tước mà muốn át đi miệng lưỡi của cả thế gian? Một nam kỹ qua tay bao nhiêu người lại có thế chỉ hóa trang đôi chút mà không ai nhận ra nữa? Chỉ 1 người nhận ra, rồi nói ra, thì Thượng Hương sẽ tiếp tục sống trong phỉ nhổ, chí ít là coi thường, của những con buôn khác. Nói là chuyện BE vì thấy đến cuối chuyện Thượng Hương đã mất đi quá nhiều thứ mà nhận lại chẳng bao nhiêu. Từ một thần đồng tài hoa, đến mức làm cho Hoàng tử phải để mắt hẹn quyết đấu, lưu lạc vào lầu xanh hơn 10 năm trời, rồi cuối cùng được gì? Dù làm cho những kẻ hãm hại cả gia đình phải trả giá, nhưng cái giá phải trả ra cũng không nhỏ, mà chỉ là khiến chúng đấu đá lẫn nhau, không thể minh oan cho cả gia đình. Dẫu cho là người dân lập miếu thờ, nhưng sao tác giả không cho một đạo thánh chỉ để minh oan? Dù cho Thượng Hương chết trong lầu xanh ngay ở ngày đầu tiên thì người dân vẫn lập miếu thờ mà? Vậy 10 năm lưu lạc để được cái gì? Qua hết 10 năm lưu lạc, tài hoa chẳng biết mai một đến thế nào, nhưng tại sao tác giả lại đẩy ngay Thượng Hương vào một tương lai mờ mịt? Thật sự thấy mờ mịt. Làm con buôn. Và là đi buôn phấn bán hương. Đành là tác giả có thể nói Thượng Hương từ bỏ họ tên, tự từ mình ra khỏi dòng họ, để không làm xấu tổ tiên vì những gì mình đã từng làm, nhưng sao không thể viết cho Thượng Hương một tương lai khác, một tương lại mà người đọc cảm thấy Thượng Hương mong muốn hơn. Đọc đến cuối truyện, vẫn thấy những gì Thương Hương làm chỉ mang tính tạm bợ, không thấy sự vui vẻ, thỏa mãn, thậm chí còn không thấy sự thật tâm buông bỏ của Minh Hiên. Khi A Cửu kể chuyện cũ, vẫn là thấy Minh Hiên nhìn về xa xăm, dường như vẫn còn tràn đầy nuối tiếc, dường như Minh Hiên vẫn không yên tâm về hiện tại và tương lai của mình, vẫn chỉ là đến đâu hay đến đó, làm người đọc cũng cảm thấy ray rứt không yên, vẫn thấy một con người như vậy, được miêu tả là tài hoa như vây, phải có được một cái gì đó chứ??? Cả trong mối quan hệ với Lý Mộ Tinh cũng thấy dường như có một sự bấp bênh. Không phải vì Mộ Tinh không tốt, không phải vì Mộ Tinh không thật lòng, mà cứ cảm thấy Mộ Tinh không đủ mạnh, không đủ cường đại để đảm bảo một tương lai bình yên cho Minh Hiên. Thà là có chút thủ đoạn, bá đạo như Tống Lăng, sẽ có thể bảo vệ cho Minh Hiên, hoặc như Lam Thu, sẵn sàng hy sinh cả tính mạng mình để đòi lại chút công bằng cho Thượng Hương nhân tiện nói luôn, tình yêu của Lam Thu cũng thật khiến người ta cảm động. Người như Tống Lăng sẽ bất chấp thủ đoạn để bảo vệ, người như Lam Thu sẽ buông bỏ tất cả để cùng Thượng Hương đi đến nơi khác làm lại từ đâu. Mộ Tinh không chắc không làm được thế, nhưng những gì thể hiện trong truyện không tạo được sự yên tâm. Khi Tống Lăng nói “một trong hai người phải từ bỏ tất cả, chấp nhận làm nam sủng của người kia” thì cái người “từ bỏ tất cả” ấy hẳn sẽ là Minh Hiên. Một câu chuyện còn nhiều điểm vô lý, nhưng vẫn là một truyện đáng đọc vì nó đáng nh và đáng đọc lại. Chỉ là nó khiến người đọc cảm thấy day dứt không thôi, cảm thấy tiếc nuối cho nhân vật chính. Giá như, chỉ là giá như, có thể cho 10 năm lưu lạc đổi lấy một cái gì đáng giá hơn, giá như có thể cho một con người tài hoa như vậy có thể sống đàng hoàng hơn dưới ánh sáng, sử dụng tài hoa của mình để làm việc mình thật sự mong muốn, có thế nói cho đối thủ cũ mình có bao nhiêu tài, hoặc giá như có thể có một sự buông bỏ thật sự, ấy là khi bản thân nhân vật có thể yên tâm với tương lai, manh dạn sống tiếp, hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Lần đầu đọc truyện này không biêt là bao lâu về trước – hẳn cũng là 4-6 năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến Thượng Hương lại là một lần thấy nuối tiếc, nuối tiếc cho sự hoang phí một tài năng, cho sự bấp bênh của tương lai. Haizaaa, Thượng Hương chắc sẽ mãi như là một cái gợn trong tâm trí, để mỗi lần nghĩ tới là không kìm được mà lại thở dài. Haizaaa.
review quân túy trần hương